\n
Đang truy cập : 92
•Máy chủ tìm kiếm : 2
•Khách viếng thăm : 90
Hôm nay : 16583
Tháng hiện tại : 303325
Tổng lượt truy cập : 12510400
Cùng sang nước ngoài định cư nhưng 2 nghệ sĩ Việt vừa được phong tặng danh hiệu NSƯT lại có cuộc sống đối lập nhau: Người làm việc cật lực, người tận hưởng bên gia đình.
Thơ miền Trung có thể dữ dội nồng nàn như thơ Thu Bồn, tỉnh táo mà day dứt như thơ Ý Nhi, hồn nhiên đằm thắm như thơ Mỹ Dạ... Và cũng có thể điềm tĩnh để bùng nổ trong lặng lẽ như thơ Nguyễn Khoa Điềm.
Nền văn học chữ Nôm của chúng ta phát triển rực rỡ vào thế kỷ 19 với một thể thi ca được các thi nhân vận dụng tới mức tuyệt diệu để bày tỏ tâm trạng trước hoàn cảnh lịch sử đổi thay quá mau và quá tàn nhẫn từ Lê mạt tới Nguyễn sơ mà Nguyễn Du từng nói: “những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Thể thi ca này chính là hát nói.
Đọc tác phẩm của nhà văn Sương Nguyệt Minh tôi luôn có cảm giác hồi hộp chờ đợi một cơn lốc tâm hồn chợt đến. Đó là trường cảm xúc dồi dào, lay động, cuốn hút người đọc chăm chú đến nút kết cuối cùng của câu chuyện.
Phùng Cung có một cuộc đời cầm bút không suôn sẻ. Song, những uẩn khúc cuộc đời đã tạo đà cho ông phát lộ một vỉa thơ đồng quê tiềm ẩn ở chính mình.
Trần Ninh Hồ là người có quá nhiều tuyên ngôn về thơ. Ông bảo: Thơ là quá trình bôi và xóa. Thơ là hai trang giấy bỏ quên nằm giữa những gì chưa kịp viết. Thơ là sự bất lực của người viết, nên trước ông lúc nào cũng mênh mông giấy trắng. Và cuối cùng, hình như thơ chỉ là thơ. Tuyên ngôn về thơ như thế là quá đủ.
Mở cuốn sách anh Phê tặng ra đọc. Và tôi đã giật mình: Đây là cuốn ký sự hấp dẫn vì nó được viết từ những trang nhật ký từ 56 năm trước! Thế là tôi bị cuốn hút theo từng trang nhật ký ấy…
Đối với Nguyễn Ngọc Tư, viết văn thực sự được coi là một nghề, mang tính chuyên nghiệp. Bền bỉ, miệt mài viết từng ngày, Nguyễn Ngọc Tư ví mình như người thợ dệt
Duy Lam tên thật Nguyễn Kim Tuấn ông sinh năm 1932 tại Hà Nội, là con ông Nguyễn Kim Hòa (mất năm 1963, Sàigòn) và bà Nguyễn thị Thế. Mẹ ông là em gái của Nhất Linh, Hoàng Ðạo và là chị Thạch Lam; mất năm 1997 tại Hoa Kỳ. Duy Lam là thành viên trẻ tuổi nhất, gia nhập Tự Lực Văn Ðoàn năm 1958. Lúc đó ông mới 19 tuổi.
Ngày 18/3 là ngày kỷ niệm 6 năm mất của nhà thơ Hữu Loan - một cốt cách thi nhân sừng sững trong thi ca Việt.
Một đêm thơ nhạc tên gọi Xẩm Đình vừa diễn ra tại đình Kim Ngân, phố Hàng Bạc, Hà Nội. Trừ phần mở màn, toàn bộ lời hát của chương trình đều dùng thơ của một tác giả: Nguyễn Duy.
Ông là người viết về phở như một “miếng ăn kì diệu” với nhận xét trứ danh: Phở ăn giờ nào trong ngày cũng trôi, một ngày ăn vài bát cũng bình thường, ăn mùa nào trong năm cũng có nghĩa thâm thúy…Thế nhưng ngoài đời, Nguyễn Tuân không phải người quá nghiền phở. Song ông cũng thấu đáo và kỹ tính y như trong văn chương.
Tôi biết tiếng ông từ lâu, từ những năm 1945 – 46 khi tôi bắt đầu vào học bậc trung học. Người ta đồn ông là người Việt Nam đầu tiên thi đỗ vào trường Cao Đẳng Sư Phạm phố Ulm (ENS rue d’Ulm) lừng danh của Pháp, và cũng là người Việt Nam đầu tiên đỗ Thạc sĩ Văn phạm Pháp (Agrégé de Grammaire), người viết văn Pháp “hay hơn cả người Pháp”.
Chương trình nghệ thuật “Tiếng thơ ai động đất trời”, điểm nhấn của chuỗi hoạt động hướng đến Lễ kỷ niệm cấp quốc gia 250 năm Ngày sinh Đại thi hào Nguyễn Du - Danh nhân văn hóa thế giới, sẽ diễn ra vào 20h ngày 5/12 tại sân khấu Quảng trường trung tâm TP. Hà Tĩnh.
Tôi vốn là bác sĩ. Nhà thơ Chế Lan Viên, khi là Thường vụ Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam đã khuyên tôi chuyển từ Bộ Y tế về Hội Nhà văn làm việc. Anh Bằng Việt, vốn học luật, hồi đó cũng được khuyên thế, đã chuyển được ngay. Tôi thì quyến luyến "dao cầu thuyền tán" mất hai năm nữa. Ngành y là ngành tôi cũng say mê lắm. Học hành cặm cụi. Đã tính cho cả đời ở đấy. Hơn nữa, mẹ tôi mong tôi thành ông bác sĩ giỏi từ lâu lắm rồi. Bây giờ bỏ ngành y mẹ tôi tiếc cho tôi. Tôi chần chừ vì thế. Nhưng ôm cả hai có khi lại chẳng được một.
Vừa qua, Hội Nhà văn Hà Nội đã tổ chức Lễ tưởng niệm một năm ngày mất của một trong những đại thụ văn chương nước nhà: nhà văn Tô Hoài. Với cuộc đời hưởng dương hơn chín mươi năm, minh mẫn cho đến những ngày cuối cùng, lại cầm bút từ năm mười bảy, mười tám tuổi, với bút lực năng động và dồi dào, Tô Hoài đã để lại một gia tài văn chương đồ sộ, trong đó có chân dung các bạn văn.
Tháng Hai, 2015, ông Phạm Ngọc Lân, cư dân thành phố Toulouse, Pháp, vừa hoàn tất cuốn sách Pháp ngữ “De père inconnu” (Người Cha Vô Danh) và được nhà xuất bản lớn l’Harmattan phát hành. Phạm là họ ngưới cha dượng ông. Ông tự gọi mình là “ông già Tây lai.”
GS, NGND Hà Minh Đức sinh ngày 3-5-1935 tại xã Vĩnh An, huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa. GS thuộc thế hệ giảng viên đầu tiên của Trường đại học Tổng hợp Hà Nội - nay là Trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, ĐHQGHN, khi vừa tròn 22 tuổi. Cho đến nay, bước sang tuổi 80, với gần 60 năm liên tục giảng dạy, nghiên cứu và sáng tác, GS Hà Minh Đức đã góp phần phát triển và mở mang nền văn hóa, văn nghệ nước nhà.
Tiểu thuyết kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung có sức hấp dẫn đặc biệt dù ông đã gác bút, an hưởng tuổi già từ lâu.
Vì lý do thực tế, những đoạn trích dẫn thi ca Lý Bạch trong bài viết này sẽ được ghi theo lối phát âm Hán Việt quen thuộc của chúng ta, thay vì bằng phương thức “pinyin” (phanh âm) để ghi âm quan thoại. Đây cũng là một điều lợi, vì lối phát âm Hán Việt vốn gần gũi với lối phát âm chữ Hán đời Đường
Khi được tin Thái Thanh bị bệnh Quên, Thái Thanh vào sống ở Nursing Home, tôi đăng bài viết này về Nàng. Phần đầu của bài này được tôi viết ở Sài Gòn khoảng năm 1970.
Cùng sang nước ngoài định cư nhưng 2 nghệ sĩ Việt vừa được phong tặng danh hiệu NSƯT lại có cuộc sống đối lập nhau: Người làm việc cật lực, người tận hưởng bên gia đình.