Họa Mi & Lê Tấn Quốc - Lê Tấn Quốc và tiếng kèn Saxophone đơn độc trong bóng tối
Đối với sinh hoạt về đêm ở Sài Gòn trước cũng như sau năm 75 và cho đến hiện nay, Lê Tấn Quốc là một nhạc sĩ sử dụng kèn được nhiều người biết tới. Một phần vì khả năng nhuần nhuyễn của anh qua các loại kèn saxo, nổi bật hơn cả là Tenor sax. Phần khác, anh là một nhạc sĩ khiếm thị, nhưng tài nghệ đã khiến nhiều người trong nghề cảm phục.
Lê Tấn Quốc sinh tại Sài Gòn năm 1953. Song thân anh có 7 người con, không kể
một số con riêng của cha anh với 2 đời vợ trước. Lê Tấn Quốc còn có hai người
anh cũng là những nhạc sĩ quen thuộc của các vũ trường Sài Gòn từ rất lâu, biệt
danh là Paul và Jacques.
Lê Tấn Quốc lập gia đình với ca sĩ Họa Mi
1976.
Đến tháng giêng năm 88, Họa Mi sang Pháp trình diễn. Sau đó, Họa Mi đã
quyết định ở lại và không hề báo cho Quốc biết trước quyết định này.
Lê Tấn
Quốc tâm sự thêm là sau khi Họa Mi ra đi, anh biết là cuộc sống hôn nhân của anh
đã chấm dứt:
“Khi Họa Mi đi coi như xong rồi, coi như tan vỡ rồi. Đó là định
mệnh”.
Và khi biết Họa Mi không trở lại Việt Nam:
“Lúc đó mình thấy cũng
hụt hẫng lắm. Đi làm về thấy 3 đứa con nằm ngủ lăn lóc rất tội nghiệp.”
Lê
Tấn Quốc cho rằng Họa Mi đi Pháp ở là do tình trạng kinh tế khó khăn của gia
đình chứ không có lý do gì khác. Vì sau đó vợ anh cũng đã hoàn tất thủ tục cho
chồng con cùng sang đoàn tụ tại Pháp.
Năm 1990, Lê Tấn Quốc cùng 3 con sang
Pháp với Họa Mi. Vấn đề đầu tiên là hai người tìm cách chữa trị bệnh mắt của
anh. Tuy nhiên, các bác sĩ điều trị cho biết họ cũng bó tay.
Sau vài tháng ở
Pháp, Họa Mi đề nghị làm thủ tục để Quốc được hưởng qui chế tỵ nạn, nhưng Quốc
nhất định từ chối, anh quyết định quay trở lại Việt Nam. Anh cũng không giấu
diếm những mặc cảm của mình. Anh cho biết sẽ chỉ ở lại nếu mắt của mình có thể
chữa được. Anh nói:
“Tới bây giờ em chưa bao giờ ân hận vì đã trở về. Em để
các con ở lại cho chúng nó ăn học”.
Lê Tấn Quốc quay trở lại Sài Gòn vào cuối
năm 1990, để lại 3 con sống với Họa Mi. Con trai lớn của 2 người năm nay 31 tuổi
và đã có gia đình, người con trai kế 27 tuổi và cô con gái út năm nay
24.
Lê Tấn Quốc cũng cho biết Họa Mi đã không giấu diếm khi tâm sự với
anh là có cảm tình với một người Việt lớn hơn chị 12 tuổi trong thời gian sống ở
Pháp. Người này là giám đốc một công ty sản xuất kem và bánh ngọt. Anh mừng cho
Họa Mi đã gặp được một người tốt.
Nguyên nhân khiến họ chia tay không phải
đến từ sự đổ vỡ hạnh phúc. Và cũng chẳng phải do lỗi lầm của một ai hoặc do một
sự xung đột nào đó. Mà chỉ do đầu óc thực tế của cả đôi bên. Vì thật sự cho đến
lúc quyết định như vậy, cả hai đều vẫn dành cho nhau những tình cảm rất tốt đẹp
sau khi đã có với nhau 3 người con.
Câu chuyện gia đình giữa một nhạc sĩ kèn
khiếm thị và một nữ ca sĩ nổi tiếng này đã có một thời kỳ gây nhiều xúc động nơi
mọi người.
Ca sĩ Họa
MiChuyện tình giữa ca sĩ Họa Mi và nhạc sĩ Lê Tấn Quốc có tất
cả tính chất bi tráng, oan khiên và hệ lụy của những cặp tình nhân, đã gặp nhau,
yêu nhau, cưới nhau và xa nhau trong hoàn cảnh nghiệt ngã của một giai đoạn lịch
sử đầy thảm khốc.
Chàng nhạc sĩ khiếm thị ngày nay có thể không còn nhìn rõ
mặt người yêu như những ngày đầu còn mặn nồng 1976 và cô ca sĩ ngày nay trên
chiếc thuyền mới của cuộc đời với tất cả trách nhiệm gia đình trên đôi vai bé
nhỏ.
Thế nhưng trong tâm hồn họ vẫn còn một góc dành cho nhau, và góc riêng
tư đó không cần nhìn bằng đôi mắt, góc riêng tư đó không có thời gian và không
có không gian, góc riêng tư đó chỉ có tiếng chim Họa Mi hót bên dòng suối Saxo
ngọt ngào mãi mãi.
Cây saxo Lê Tấn
Quốc.Căn bệnh thoái hóa võng mạc sắc tố đã làm đôi mắt anh giờ đây
như bị che phủ bởi một làn khói trắng. Vậy mà hằng đêm, người nghệ sĩ không còn
khả năng nhìn rõ màu sắc, sự vật ấy vẫn thành công trong vai trò chỉ huy ban
nhạc.
Lê Tấn Quốc tâm sự:
"Từ năm 11 tuổi, tôi được người dượng rể,
thường gọi là nghệ sĩ Sáu già (Nguyễn Quang Thế Sang) dạy thổi kèn. Ông gom 15
đứa con nít trong xóm lại dạy không lấy tiền, còn kiếm nhạc cụ cho học, thỉnh
thoảng dắt chúng tôi đi đây đó xem biểu diễn văn nghệ. Đầu tiên, ông dạy tôi
thổi flute (sáo tây), rồi sang saxophone. Ông vốn là người thích ngao du, từng
có ý định đi vòng quanh thế giới bằng xe Lambretta hai bánh, nhưng đến Thái Lan
thì bị tai nạn gãy chân phải trở về. Lúc về nước, ông mang theo cây kèn
clarinette và thế là tôi được học thêm loại nhạc cụ này".
Năm 15 tuổi, Lê
Tấn Quốc đã ôm cây saxo đến phòng trà. Tối đi làm, ngày đi học văn hóa. Sài Gòn
giải phóng, anh đến làm việc ở Đoàn Ca nhạc Kịch Kim Cương sau khi đã “ráng kiếm
cây clarinette” như yêu cầu của ban nhạc. Và rồi cùng các thành viên của ban
Shotgun (cũ), anh bắt đầu làm quen với nhạc cách mạng: Những Lá đỏ, Tình Bác
sáng đời ta, Bóng cây Kơnia, Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh,... trở thành
những giai điệu quen thuộc với Lê Tấn Quốc.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, lúc
sinh thời, cũng dành cho anh nhiều lời ưu ái. Ông nói rằng những “tác phẩm chết”
của mình đã được tiếng kèn của Lê Tấn Quốc thổi hồn vào làm cho sống dậy. Những
luyến láy với cách “nhả” âm nặng, nhẹ của anh cho người nghe cảm giác như anh
đang nghiền ngẫm từng câu hát. Đêm nghe tin nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương mất, anh
đã làm cả khán phòng cùng khóc qua tiếng saxo bài Đêm đông.
“Người ta gọi
tiếng kèn của tôi là tiếng kèn tâm sự. Bởi khi chơi, tôi đặt hết tâm hồn mình
vào giai điệu. Đôi mắt mập mờ thì đôi tai phải choàng hết phần việc còn lại.
Cuộc đời tôi vướng nhiều nỗi buồn nên tiếng kèn cũng mang theo số
phận...”.
Khi đôi mắt của anh bắt đầu bị mờ, Họa Mi (ca sĩ - vợ cũ của
anh) đã cố sức đưa anh sang Paris chữa bệnh nhưng các chuyên gia người Pháp cho
biết, ngay ở nước Pháp, người bị bệnh này cũng không thể chữa khỏi. Hội người mù
ở Paris đã gửi thư đến an ủi và hứa sẽ tìm cách giúp anh nhận trợ cấp tàn tật
suốt đời. Tuy nhiên, nghệ sĩ nhất quyết về lại VN vì không muốn trở thành gánh
nặng cho vợ và vì không muốn rời xa âm nhạc.
Trải qua 35 năm làm nghề, là
người được đứng chung sân khấu với nhiều thế hệ, anh vui khi thấy luôn có hiện
tượng tre già măng mọc. Nghề thổi kèn, theo anh, cần có thể lực, khối óc và trái
tim. Nghệ sĩ giỏi là người phối hợp nhịp nhàng được ba yếu tố này.
Một trong
những “măng mọc” thuộc thế hệ sau mà anh vừa quý mến vừa ngưỡng mộ là nghệ sĩ
saxophone Trần Mạnh Tuấn. Anh ca ngợi:
"Đó là một tiếng kèn có học".
Ý kiến bạn đọc