tancogiaoduyen đã viết:Nhân có người mượn nick cua linhgiavuive để post bài gây hiểu lầm và phản ứng mạnh nơi các thành viên khác , nên mục này mới được tạo thành.
Cho tcgd xin phép vong linh các người trong cuộc để kể một chuyện thật của một người bạn được gọi là rất thân tình khi còn ở VN. Anh là con một, là một Giáo Sư trường công lập. Hai anh chị yêu nhau và đi đến hôn nhân. Chị không chịu làm dâu vì thế người mẹ đành lủi thủi một mình trong căn nhà kể từ ngày con trai duy nhất của mình lập gia đình. Vài tháng sau thì chị được bác sĩ định là bệnh ung thư. Mỗi ngày phải thuốc men mà lương một GS không thể nào chịu nổi , cuối cùng anh phải bỏ dạy học để ra hành nghề xe ôm mới đủ tiền lo thuốc men cho chị. Từ con người thuộc loài mập mạp chẳng bao lâu sau trông anh ốm nhom, đen đúa. Trong lúc này mẹ anh mất , suốt đám tang đều thiếu nàng dâu vì viện cớ bệnh hoạn. Được vài năm thì chị mất với căn bệnh quái ác đó. Trước đó bạn bè rất thương cảm anh nhưng giân giận vì cho rằng anh SOVO. Những người bạn đã từng dự đám cưới anh chị và dự đám ma của chị. Anh cũng không được diểm phúc có đứa con nào cùng chị cả vì căn bệnh chị phát ra chỉ vài tháng sau ngày đám cưới! Tuy rất yêu chị nhưng thỉnh thoảng bạn bè cũng bắt gặp sự mệt mỏi, chán nãn trên nét mặt anh!Có những khi người ta có bạn bè để thố lộ tâm tư , cũng có những người không thể nói cùng ai và bây giờ rất may là có các diễn đàn , có bạn bè năm châu bốn biển đồng cảm để trút niềm tâm sự.....
Người bạn tcgd chĩ chịu đựng vài năm nhưng linhgiavuive đã có người vợ bệnh đã trên 10 năm. Thật quả là con đường dài cho cả người bệnh lẫn người nuôi bệnh. Cả hai người đều đáng cảm phục vì đã chiến đấu với hoàn cảnh , với bệnh tật mười mấy năm nay! Còn việc nói lý do hai người kết hôn thì có thể linhgiavuive viết sự thật nhưng không có nghĩa là nói xấu vợ như một số các bạn nghĩ vì tcgd cũng thường nghe những vấn đề này do những người quen, người thân nói vế họ có khi họ nói ra ngay cả trước mặt bà vợ của mình nữa ..... Hảy để SÂN CHƠI CHO KHÁN GIẢ của chúng ta là nơi để mọi người khi quá căng thẳng vào đây trò chuyện tâm tình để giảm bớt stress ! Nếu góp ý vì hiểu lầm, vì thành kiến, vì tự ái , vì bất đồng quan điểm ...vv..và vv... thì cũng nên kheo khéo tránh việc làm cho người được góp ý không còn lối đi.
Từ ngày tác giả HOÀNG ĐỨC trở thành thành viên CLVN, anh có nhiều đóng góp bài vở có giá trị được đăng ở trang chính và nhiều bài ca cổ hay do anh sáng tác trong box LỜI BÀI CA CỔ. Vì biết hoàn cành anh nên BQT thỉnh thoảng có gửi anh chút nhuận bút để anh thêm pha vào lo cho chị. Cũng chỉ là muối bỏ bể tuy nhiên có còn hơn không!
CLVN không chấp nhận và không chịu trách nhiệm việc dùng trang nhà như một nơi để kêu gọi sự giúp đỡ bất cứ trường hợp nào mà đi thẳng đến người nhận không thông qua CLVN.
Mình đã bán giàn máy vi tính được ba triệu ơồng (vì nó thuộc loại cũ second hand) nên người ta trả rẻ quá hà! Nhớ diễn đàn quá nên phải vào tiệm Nét để thăm anh em. Mình đã đọc được những lời nầy, và cám ơn tancogiaoduyen đã có lời thông cảm.
Mình cũng không ngại nói thật: Mình và vợ mình quen nhau, yêu nhau rồi đi đến hôn nhân với nhau trong vòng...hai tháng. Nhưng, như người ta nói:
"Vợ chồng là nghĩa gối chăn.
Một ngày ân ái, trăm năm còn tình..."
Huống chi, vợ chồng mình đã có hơn hai mươi năm mặn nồng hương lửa. Những câu chuyện về vợ mình thì đúng là bà xả có cái cá tính là "chiếm hữu" và làm chủ trong nhà. Mình cũng lặng thinh chịu đựng. Mình càng lặng thinh hơn khi phát hiện bà xả mang bệnh ngặt nghèo. Nhờ trời, khi mà đã hết mong gì vào bệnh viện, thì mình tin vào thuốc Nam, mình đã vái van trời phật (nếu có thật) thì hãy lấy đi số tuổi thọ còn lại của mình, để vợ mình thênm một ngày sống với chồng con! Hai mươi lăm năm chăn gối, mình luôn tận tụy với chức nặng một người chồng tốt. Mình là người của quần chúng thế nên bạn bè rất nhiều. Nhưng vì cá tính của bà xả nên dần dần bạn bè xa lánh hết. Mình buồn chứ, nhưng suy nghĩ chắc tại cô ấy bệnh nên tâm tính khó khăn, vậy thôi! Ngoài cái tính tình khó khăn, "chăn dắt" chồng như đã nói thì vợ mình là người phụ nữ tuyệt vời (không phải khi cô ấy sắp...) mà mình nói tốt đâu! Vợ mình lo cho chồng con từng cái áo, cái quần. Nói thật, mình giã từ đời lính với hai bàn tay trắng, vợ mình chấp nhận lấy mình vì cái tính thủy chung như nhất của mình. Từ ngày vợ bệnh tới giờ, sinh hoạt vợ chồng coi như hết, vậy mà mình vẫn không hề có một mối tình nào linh tinh ở ngoài đời cả. Chỉ có duy nhất một bà xả mà thôi! Các bạn cũng biết, đời nghệ sị thì thay vợ, đổi chồng có khi thành truyền thống, nhưng mình không muốn đi vào vết xe đổ của người xưa! Năm 2000, anh Minh Phụng về trú tại đoàn, nghe vợ mình"...." mình, mà mình cứ nín thinh, anh năm còn thương mình thêm! Ảnh cứ khen mình chung thủy khi vợ bệnh...như thế! Hai mươi lăm năm chung sống, hết vợ bệnh, tới con đau, có cái nhà cũng phải bán đi để lo cho vợ con! Mình đã bán từng c/c máu để mua thuốc cho vợ, cho con vì gia cảnh nghèo không có tiền mua thuốc. Nay mình thấm thía cái câu "ăn quán, ngủ đình, diếm cỏ cầu sương" của đời nghệ sĩ nó như thế nào! Hiện thời, mình đang ở đậu nhà một người bạn ở khu chung cư thuộc Phường 6, thành phố Mỹ Tho. Anh ấy thuê lại của nhà nước và cho vợ chồng mình ở, hàng tháng đóng tiền nhà , tiền điện, nước...Chỉ có 355.000 ngàn một tháng mà mình cũng còn nợ nhà nước ba tháng tiền nhà! Vì tiền mắc tập trung lo cho bà xả rồi. Con mình đi làm, nuôi nổi bản thân của nó không phiền tới gia đình đã là may mắn cho mình lắm rồi! vả lại, vợ chồng mình dấu con về căn bệnh của mẹ nó, vì không muốn nó phải lo lắng, ảnh hưởng tới công tác. Ngay cả bản thân mình, hồi còn ở bộ đội cũng bị thương, miểng lựu đạn còn nằm trong đầu. Đi khám bảo hiểm y tế đâu có bao nhiêu thuốc, mình phải cắn răng chịu đựng những cơn đau hành hạ thể xác mỗi khi trái gió, trở trời vì mình sợ vợ con lo...Mình đã rước vợ về nhà, sống tới đâu hay tới đó, vì nợ nần đã lên tới con số tới...7 chữ số O rồi!vợ mình có người chị dâu và 5 đứa cháu kêu bằng côruột bên Mỹ, nhưng cũng không mở miệng xin một lời. (vì mình biết có xin xỏ cũng không có ai cho). Cám ơn Trieutulong, một người bạn đã vì mình mà bị...chủi! Cũng vì bạn ấy thương mình thôi! Xin cảm ơn tancogiaoduyen, cảm ơn huemongmo, cảm ơn luôn Ngoclien....vì bạn ấy đọc câu trả lời "ba trợn" của mình trên diễn đàn nên nổi nóng, cũng phải thôi! bây giờ vợ mình nằm ở nhà, uống thuốc nam tới đâu hay tới đó, còn nước còn tát. Hai ngày rồi mình chưa biết mùì vị của hột cơm nó ra làm sao! Nghĩ tới số tiền nợ khi năm hết, Tết đến mà ăn cơm không nổi luôn! Trong nhà khômg còn món gì có giá trị để bán cả...Cũng có đấy, TIVI, tủ lạnh....nhưng đều là của người bạn mua sắm để lại cho mình xem, chả lẽ bán đồ của người ta?!
Thôi, dù sao cũng cám ơn các bạn đã dành cảm tình cho mình qua những bài vọng cổ. Từ nay, chắc linhgiavuive hết... vui vẻ nổi rồi! Và chắc cũng không còn tác phẩm nào ra hồn đâu - khi mà không còn tâm trí - bị chửi trên diễn đàn đối với mình là quá sốc!
Mình cũng không trách anh bạn trieutulong được, anh ấy bốc đồng, muốn làm gì thì chỉ có ...trời cản! Bạn bè sống với nhau trong quân ngũ gần 5 năm trời, mình biết ảnh quá rõ! Một lần nữa, xin tạm biệt các thành viên trong forum, bao giờ nhớ các bạn quá thì mình lại ra quán Net mà lên mạng để tâm sự với các bạn! Cho dù, tâm sự của mình bị hiểyu lầm là ngườii chồng không ra gì, và người ta "không có thiện cảm..."!
Chào các bạn, ân tình của ông chủ, tancogiaoduyen và tất cả các thành viên trọn đời mình không quên! Mình cũng đang bị...tiểu bậy, ủa lộn tiểu đường típ 2 rồi. Giữa mình với bà xả không biết ai đi trước ai! Nếu mình đi trước thì tội nghiệp cho vợ mình không có ai lo...Ôi! cái chết đến từ từ sao mà buồn thảm thế!
Mình xin nói thật lòng: "Mình yêu các bạn lắm" Mình yêu từng lời khen, tiếng chê của các bạn cho những bài ca cổ của mình trên sân chơi dành cho khán giả. Cuộc đời mình có được cái may mắn là giao lưu và quen biết các bạn...
Linhgia....hết...vui ve
Sửa lần cuối bởi
linhgiavuive vào ngày Thứ 4 Tháng 12 17, 2008 1:19 am với 1 lần sửa trong tổng số.